It’s not news that Heidegger (1889-1976) had more than a flirtation with Nazism. After becoming a Party member, in 1933, he was named rector of the University of Freiburg, and he praised the Party in his inaugural address. He resigned from the job the following year (though he remained in the Party). When Victor Farias’s book “Heidegger and Nazism,” which amplified the historical record of Heidegger’s activities and public remarks during the time of the Third Reich, appeared, in 1987, it became a central topic of debate in the intellectual world for a time. It also gave rise to Jacques Derrida’s book “Of Spirit: Heidegger and the Question,” which defends Heidegger by showing that the underpinnings of his philosophy—his vocabulary and his network of metaphors—were the same as those of the era’s ostensibly liberal thinkers.
This was a defining case of the press doing what it is supposed to do. The President was held accountable; he had to answer questions that he would rather not have and, when his replies proved unsatisfying to the public—and, in some cases, just rang false—his Administration had to change its policies. Congress had to confront its own failures of oversight; private companies had to rethink their obligations to their customers and to law enforcement; and people had conversations at home and at school and pretty much everywhere about what they, themselves, would be willing to let the N.S.A. do to them. And journalists have had to think about their own obligations—to the law, the Constitution, their readers, and even, in the practice of reporting in the age of technical tracking, to sources they might expose or make vulnerable. Any one of those aspects would be a major public service. How could that not be Pulitzer material?
Contrary to what the bestselling author would tell you, obsessive practice isn't the key to success. Here's why
Lùi lại nhìn ngành giáo dục của ta từ hồi kháng chiến chống Pháp, rồi qua chống Mỹ và hậu chiến gần 40 năm nay, tôi thấy nó được xây dựng ngoài những chuẩn mực chặt chẽ mà mọi nền giáo dục phải có. Như một cơ thể, nó thuộc loại tiên thiên bất túc, tức sinh ra đã không đủ các bộ phận cần thiết, sinh ra đã bất thành nhân dạng .
Ta hay có lối làm lấy được, tức là chưa đủ điều kiện, nhưng thấy cần, vẫn cứ làm
Trao đổi với VietNamNet, TS Nguyễn Hữu Lam (giám đốc Trung tâm Nghiên cứu & Phát triển Quản trị, Đại học Kinh tế TP.HCM) bày tỏ quan điểm, sau hơn một năm Luật Giáo dục ĐH có hiệu lực chưa thấy có chuyển biến gì mà chủ yếu là những hô hào sáo ngữ.
Theo tôi, hai khâu quan trọng cần tập trung làm là đổi mới chương trình và nâng cao năng lực giảng viên. Hiện nay các đề án 322, 911 để cung cấp giảng viên cho các trường đại học là chưa ăn thua, chưa thấm vào đâu cả. Và để đổi mới hai khâu này thì phải chú trọng vào đổi mới cách làm chứ làm theo cách cũ là không ổn. Tư duy cũ, hệ thống cũ, cách làm cũ thì không thể có kết quả mới!
Thomas J.Vallely, nhà sáng lập chương trình Việt Nam tại ĐH Harvard, Chủ tịch quỹ tín thác Đổi mới ĐH Việt Nam trở thành người nước ngoài đầu tiên nhận giải Vì sự nghiệp Văn Hóa và Giáo dục, giải Văn hóa Phan Châu Trinh lần thứ 7 (vừa được trao tối 24/3).
Thomas khẳng định, Giáo dục là mệnh lệnh kinh tế và chính trị ở Việt Nam.
(Dân trí) - Không chỉ một học sinh đạt mức trung bình yếu như cháu tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi, mà gần như ở cấp tiểu học thì tỉ lệ học sinh giỏi, khá ở lớp nào, trường nào cũng có tình trạng tương tự như vậy...
Tôi ngạc nhiên hỏi cô giáo chủ nhiệm của lớp cháu. Cô giáo cho biết: “Ông cũng mừng cho con, là lớp 4C của con có 58 học sinh thì 40 cháu trong đó có cháu ông đạt danh hiệu học sinh giỏi. Còn lại là học sinh khá. Không có cháu nào là học sinh trung bình chứ chưa nói là kém”.
Tương lai đất nước sẽ ra sao khi ngành giáo dục vẫn chưa giải quyết được “bi kịch học đường” - một thứ tệ nạn xã hội. Vì đồng lương chưa thỏa đáng dành cho thầy cô?. Vì quyền lợi vật chất của đội ngũ những người trồng người, hàng chục thế hệ học sinh đã qua, hiện nay và sắp tới vẫn đang nặng trĩu, oằn người vì bi kịch học đường khủng khiếp này?. Hay đơn giản chỉ vì nhà nước ta chưa thực sự quan tâm, chưa tìm ra đường hướng tốt nhất, phù hợp nhất đến nghiệp trồng người ở nước ta.
Tiến sĩ Nguyễn Khánh Trung (Viện Nghiên cứu Phát triển Giáo dục - IRED) cho biết: Bạo lực sẽ tái tạo bạo lực, bởi đứa trẻ không những có khuynh hướng là “tái bản” của người lớn trong tương lai mà còn có khuynh hướng “xuất xưởng” sớm những hành vi bạo lực này ngay hiện tại với những người xung quanh.
You’ve played piano since you were a child, and you’ve written about parallels between this pursuit and digital news. Can you explain that? Amateur music-making used to be very commonplace and was valued in its own right. When recorded sound came along, most people became the passive receivers of other people’s music. I do think that mirrors something that’s going on in journalism at the moment, which is that anybody can blog, anybody can tweet, anybody can write and publish.
He reminded me of his belief that those in positions of economic, social and political power should always be asked five questions:
“What power have you got?”
“Where did you get it from?”
“In whose interests do you use it?”
“To whom are you accountable?”
“How do we get rid of you?”
Benn asked these questions everywhere he went. I saw him write them on the chalkboards of classrooms and lecture halls. I heard him repeat them at rallies, protests and marches.